Chiến lược đầu tư P6 (kịch bản của phá sản)

0
4435
4.8/5 - (5 votes)

Trong entry trước ta thấy các nước trên thế giới hầu hết đều đang theo chính sách tài khóa thâm hụt và họ gần như không thể dừng việc vay nợ được nữa. Câu hỏi là cả thế giới là con nợ thì ai là chủ nợ? Câu trả lời: các nước nợ lẫn nhau.

Ví dụ điển hình là Mỹ và Trung quốc:

Bảng dưới là phân tích cán cân thương mại giữa Mỹ với Trung quốc.

trade

Trước đây Mỹ là nước xuất khẩu lớn nhưng kể từ khi Trung quốc trở thành công xưởng của thế giới thì mọi chuyện đã khác đi. Cán cần thương mại của Mỹ và Trung quốc từ thặng dư chuyển sang thâm hụt. Năm 2011 thâm hụt là 273 tỷ. Năm 2013 dự kiến thâm hụt là 315 tỷ.

Giả sử như năm 2013 con số là 315 tỷ đô, như vậy có 315 tỷ đô sẽ đổ vào Trung quốc. Trung quốc sẽ phải làm  ba động tác:

1. Để không làm tăng giá nhân dân dân tệ ảnh hưởng tới xuất khẩu, Trung quốc sẽ phải cung cấp ra thị trường một lượng nhân dân tệ đúng bằng lượng đô này để mua đô từ doanh nghiệp. Ví dụ nếu tỷ giá 1 USD đổi được 10 NDT thì TQ sẽ phải cung ra lượng tiền là 3.150 tỷ nhân dân tệ. Ngân hàng cung tiền như thế nào tham khảo Hệ thống Ngân hàng.

vong luan chuyen do la my

2. NHTW trung quốc bán USD này cho những nhà nhập khẩu để nhập khẩu hàng hóa (tất nhiên là các hoạt động mua bán phải thông qua NHTM). Số dư thừa thì để tăng dự trữ ngoại tệ, mua vàng và đặc biệt phần lớn là mua trái phiếu chính phủ Mỹ. Khi Trung quốc mua Trái phiếu chính phủ Mỹ thì dòng tiền lại quay ngược lại Mỹ kết thúc một vòng và Mỹ lại nợ thêm Trung quốc đúng bằng số tiền trái phiếu đó.

3. Sau khi tiền USD ra khỏi lãnh thổ TQ, để không làm tăng lạm phát trong nước, TQ sẽ phải hút tiền nhân dân tệ về thông qua hình thức giảm cung tiền. Sau một thời gian đồng tệ và đô lại cân đối với nhau.

Trong trường hợp TQ không làm 3 bước trên thì nhân dân tệ sẽ tăng giá do với đồng đô la Mỹ. Điều này sẽ làm giảm hàng hóa xuất khẩu trong khi lại kích thích nhập khẩu.

Khi Đô la Mỹ ra khỏi lãnh thổ Mỹ thì Mỹ có hai phương thức để bù đắp lượng Đô La Mỹ thiếu hụt với tư cách là đồng tiền quốc tế:

– Thứ nhất Mỹ có thể in tiền ra  đúng bằng lượng ra khỏi đất nước, vì tiền vật chất ở ngòai lãnh thổ Mỹ nên đây là một hình thức Mỹ xuất khẩu lạm phát sang các nước khác. Mỹ đã làm điều này vào năm 2008 khiến cho mặc dù khủng hoảng tài chính xuất phát từ Mỹ (nhà đất) nhưng người chịu thiệt nhất lại là các nước khác. Đây cũng là lý do mà các chuyên gia dự đoán về sự sụp đổ của đồng đô la.

– Cách hai là Mỹ phải tìm cách để đồng đô la Mỹ quay trở lại Mỹ. Điều cần đạt tới là lượng đi ra đúng bằng lượng đi vào, có nghĩa là cán cân thanh toán của Mỹ phải cân bằng. Mỹ sẽ thu về bằng cách bán trái phiếu chính phủ Mỹ như cách trên hoặc khuyến khích các nước mua hàng của Mỹ. Điều này được Mỹ áp dụng với các nước xuất khẩu nhiều dầu mỏ ở Trung Á. Các nước bán dầu mỏ và thu về một núi tiền USD, Mỹ bán công nghệ, hàng hóa cho các nước này để thu về số tiền đó; như vậy bản chất là dùng hàng hóa để đổi dầu mỏ.

Năm 2007 chính vì Chính phủ Thái Lan không hút tiền về tại bước 3 mà khiến cho đồng bạt mất giá. Khi các nhà đầu tư nước ngoài lo ngại, họ không đầu tư nữa, rút usd về. Đồng bạt lại càng mất giá vì số lượng tiền bạt vẫn vậy mà USD lại đang bị hút ra. Cuối cùng là sự đổ vỡ hàng lọat của các nước châu á khác với kịch bản tương tự.

Ngay cả với vị trí là công xưởng của thế giới thì Trung quốc cũng vẫn là một con nợ lớn với số nợ là 1.409 tỷ đô. Cán cân thương mại giữa hai nước bất kỳ đều ở trạng thái mất cân bằng vì vậy cả thế giới này nợ lẫn nhau và cùng dẫn nhau vào mớ bòng bong chẳng biết gỡ ra ở chỗ nào.

Khi xét tới nợ của một nước ta phải xét tới nó chiếm bao nhiều %GDP của nước đó. Xét giá trị tuyệt đối không cho chúng ta được cái nhìn về khả năng trả nợ.

( Tham khảo bài Chính sách tài khóa thâm hụt)

Giờ quay lại vấn đề của chúng ta, đa phần chúng ta sẽ quan tâm khi giờ G đến thì điều gì sẽ xảy ra. Việc xét điều gì sẽ xảy ra không khó vì ta có các bài học lịch sử của thế giới, nhãn tiền là của Hy lạp, Tây Ban Nha. Khi giờ G điểm những việc sau sẽ xảy ra

1. Đóng băng ngân hàng

Khi người dân thấy họ có khả nănng không lấy lại được tiền đã gửi NH họ sẽ ồ ạt đi rút tiền. Khi lượng rút lớn hơn nhiều so với lượng dự trữ bắt buộc của NH và trên diện rộng khiến cho NHNN không cứu kịp thì ngân hàng sẽ tạm đóng cửa.

Ngân hàng đóng cửa thì càng khiến cho người gửi tiền lo lắng, họ sẽ xếp hàng dài dằng dặc ở các ngân hàng. Trong khi đó ngân hàng không thể đủ tiền vật chất để trả cho người gửi sẽ tuyên bố phá sản. Ai gửi tiền ở đó coi như mất.

Với lo lắng về sự đổ vỡ hàng lọat NH, NHNN sẽ in thật nhiều tiền vật chất để chuyển cho các NHTM nhằm chặn cơn bão rút tiền.

2. Lạm phát phi mã dẫn tới đổi tiền làm lại từ đầu

NHNN sẽ hoạt động các máy in tiền hết công suất để cho NHTM vay, để trả nợ khiến cho lạm phát gia tăng đến mức mà phải vác cả bao tải tiền để để mua một cái bánh mỳ. Lúc đó chính phủ sẽ tiến hành đổi tiền; mỗi người được đổi một lượng tiền pháp định cố định.

Và như vậy những người giữ tiền mặt nhiều tỷ tỷ thì cũng chẳng khác gì anh công nhân có vài triệu. Mọi thứ làm lại từ đầu hết.

3. Sản xuất thực lên ngôi

Tại sao cách đây hai năm bỗng nhiên chính phủ lại quan tâm tới nông nghiệp đến thế. Câu trả lời đơn giản là khi tìền pháp định mất giá thì vật chất thực mới quan trọng. Nếu như VN có thể tự cung tự cấp được lương thực thì tình thế cũng không đến nỗi nào nếu cả thế giới hỗn loạn.

Khi lạm phát gia tăng các cửa hàng sẽ đóng cửa không bán hàng. Người nông dân không bán thóc mà trữ cho mình. Không ai dại gì bán hàng thực để nhận về một đống giấy lộn. Các loại hình kinh doanh không mang lại giá trị sẽ tự chết, những loại hình mang lại giá trị thực như sản xuất, trồng trọt sẽ có vị thế mới.

4. Gói cứu trợ từ WB

Đối với nợ trong nước chúng ta có thể xóa nợ bằng lạm phát nhưng với nợ nước ngoài thì lại khác. Khi ta không thể trả được nợ thì người ta cũng không cho vay thêm nữa. Mà chúng ta lại đang theo kiểu lấy khoản vay mới trả khoản vay cũ.

Chính phủ sẽ phải cầu cứu WB để xin gói giải cứu. Để nhận được gói giải cứu ta phải làm theo các điều kiện của chủ nợ giống như Hy lạp bây giờ.

5. Đồng tiền thay thế cho trao đổi tạm thời.

Giai đoạn hỗn loạn cũng phải kéo dài 1 năm là ít.

Khi người sản xuất không bán cho người mua để nhận tiền pháp định nữa thì chẳng nhẽ họ cứ giữ mãi à? Câu trả lời là loài người sẽ quay lại cách thức nguyên thủy là hàng đổi hàng và cuối cùng là Vàng.

Đó là câu trả lời quan trọng tại sao vàng luôn được loài người cất giữ. Vì lúc này đây để mua lương thực thực phẩm chúng ta sẽ hoặc là mang đồ đạc đi đổi hoặc là cầm vàng đi mua.

6. Hỗn loạn

Chúng ta những người làm công ăn lương và công ty phá sản do họ không bán được hàng và ta bị đẩy ra ngoài đường. Bỗng nhiên ta thấy rằng ta thậm chí không đủ tiền để mua lương thực cho gia đình đủ ăn hàng ngày.

Khi lạm phát phi mã, ta phải mang đồ đạc trong nhà đi đổi lấy lương thực. Rồi thì đồ đạc cũng hết hoặc 1 món đồ trước đây giá vài chục triệu giờ chỉ có thể đổi lấy vài cân gạo dùng cho 2 ngày.

Thế giới chắc không để chúng ta chết đói vì vậy đã có sẵn những nơi phát chẩn. Mỗi ngày chúng ta xếp hàng hai lần để xin hai bữa ăn, con cái chúng ta cũng trong hàng người vì người ta cũng chỉ cho đủ 1 xuất của người xếp hàng.

7. Chiến tranh, cướp bóc

Khi người ta đói thì người ta đi cướp bóc và vì vậy ngoài việc chống khỏi chết đói ta còn lo về an toàn mạng sống cho bản thân và gia đình nữa.

Khi một nước đói họ sẽ xâm chiếm các nước khác để cướp tài nguyên, lương thực.

Điều này lý giải tại sao các nước phát triển vẫn luôn dành các khoản tài trợ không hoàn lại hoặc với lãi suất thấp để vực dậy các nước ngèo. Lý do cũng chỉ vì họ không muốn các nước đó tới mức túng quẫn có thể gây hại tới nước họ.

Kịch bản sẽ xảy ra như vậy chỉ có không biết lúc nào, chúng ta sẽ bị kéo lùi lại vài chục năm quay trở lại thời bao cấp. Nếu như dự án tàu cao tốc bắc nam với số nợ 56 tỷ đô được QH phê duyệt năm 2010 thì giờ này có khi nó đã xảy ra rồi. Hy vọng nó không xảy ra vào đời của chúng ta và con cái chúng ta.

Comments

comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here