5/5 - (13 votes)

Có nhiều thứ chúng ta thực hiện và cứ tiến lên giống như trôi theo dòng nước chảy mà khi ở lúc bắt đầu ta cũng chỉ coi đó như là một lựa chọn bình thường. Khi mới tập chạy, mình cũng chỉ mục tiêu 5km, sau đó 10km về đã đi cà nhắc, rồi 21km cảm thấy chạy quá 2 giờ thật là điên rồ, sự phấn khích của lần đầu 42km, cảm thấy tự tin của 70km…Khi đạt được cự ly này lại tiếp tục cự ly mới như một thói quen; giống như nghiện rượu thì càng ngày càng phải uống nhiều hơn vậy. Chạy lại càng ngày càng có nhiều giải phong trào nên có nhiều môi trường cho runner test năng lực sau mỗi giai đoạn tập luyện.

Đây là lần thứ hai mình tham dự cự ly 70km đường trail (lần đầu là ở Sapa năm 2018) nhưng cũng chưa lần nào mình chạy cự ly lớn hơn 42km đường road. Chạy road thực sự khó hơn trail bởi sự nhàm chán, đường bê tông phản lực lớn và giới hạn thời gian khắt khe hơn. Chạy Trail thì cảnh đẹp, đường đất là chủ yếu và có nhiều thời gian hơn. Ở VN chưa có giải chạy road nào lớn hơn cự ly marathon 42.195km mà chủ yếu là các nhóm nhỏ tổ chức chạy nhằm luyện tập cho các cự ly Ultra.

Khi đã tham gia chạy trail bạn hòa mình với thiên nhiên, không quá áp lực về thời gian, chạy mà như không phải chạy. Đó luôn là một trải nghiệm mà nó sẽ khác hẳn với việc bạn đi picnic thông thường hay trèo lên một ngôi chùa nào đó trên đình núi vào dịp lễ tết. Chạy trail đa địa hình và kéo dài với thời gian rất lâu; nó như chất gây nghiện mà nếu đã bập vào thì bạn sẽ say mê nó.

Mình viết entry trải nghệm Vietnam Jungle Marathon này mục đích thứ nhất là để lưu lại cảm xúc bản thân; mục đích thứ hai là để những ai dự định tham gia cự ly này có thêm kiến thức giúp cho … xác suất thành công cao hơn; và cho những người còn lại một trải nghiệm về một cuộc thi được coi là khó nhất tại Việt Nam vào thời điểm này.

Vietnam Jungle Marathon (viết tắt VJM ) là một trong 3 giải đấu của Topas (Vietnam Trail Series) tổ chức thường niên bao gồm :

  • VMM (Vietnam Mountain Marathon) tổ chức tại Sapa (Lào Cai) vào thứ 7 của tuần thứ tư tháng 9 hàng năm, giải đầu tiên là năm 2013. VMM 2019 đã có route mới nên chắc chắn cự ly 100km của giải sẽ là khó nhất Việt Nam.
  • VJM (Vietnam Jungle Marathon) tổ chức tại Pù Luông (Phố Đoàn – Thanh Hóa) vào thứ 7 của tuần thứ tư tháng 5 hàng năm, giải đầu tiên là năm 2017.
  • VTM ( Vietnam Trail Marathon) tổ chức tại Mộc Châu lần đầu tiên vào tháng 1/2019 và hiện chưa thông báo là có tổ chức tiếp vào năm 2020 không.

Như vậy, VJM năm 2019 là năm thứ 3 và cũng giống như VMM những năm đầu tổ chức, số người tham dự chưa nhiều, năm nay tổng số gần 1000 người đa phần ở cự ly 21km trở xuống (quá nhỏ so với con số gần 5000 của VMM 2018). Cự ly 70km chỉ có 120 người, tương đương năm 2018.

Độ khó của cự ly 70km VJM thể hiện bằng tỷ lệ thành công về đích rất thấp, không tới 50% (VMM 70Km năm 2018 có 166 người về đích trên tổng 200 người thi, hơn 80%). Năm nay chỉ có 60 người về được đích trong số hơn 120 người tham gia; nếu loại đi dân chuyên nghiệp, bán chuyên, các phượt thủ nước ngoài thì tỷ lệ thành công của dân phong trào như mình thấp tới mức nào; có lẽ không tới 20%.  Tỷ lệ thành công này thấp ngang ngửa với tỷ lệ thành công của cự ly 100km VMM mà mình dự định sẽ tham gia vào tháng 9 này. Ban tổ chức Topas chắc cũng không có dự định giảm độ khó của cự ly 70km vì chính độ khó mới kích thích người ta phải cố gắng đạt cho bằng được;

Những người hoàn thành 100km VMM hay 70KM VMM sẽ thích một thử thách mới như VJM để không phải lặp lại những đường chạy cũ. Và khi VJM trở lên cũ kỹ thì đã có VTM, chiến lược của Topas quả đáng để những nhà tổ chức trong nước phải học hỏi.

Ngay cả khi bạn đã hoàn thành 42km đường trail thì cũng phải hết sức cân nhắc 70Km của giải này. Nó thực sự khó và nguy hiểm tới cả tính mạng bởi thời tiết cũng như đường chạy nhiều chỗ rất nguy hiểm.

Dài dòng mào đầu vậy thôi, giờ đi vào nội dung chính.

VJM chính thức trên GPS dài 67km (còn VMM là 73km). Ban đầu mình cũng sung sướng lắm vì con số hụt 3 km đó nhưng sau cuộc thi ngồi ngẫm lại mới thấy là mấy km đường đất bằng thì chẳng đáng gì; vấn đề nằm ở chỗ khác.

Mình hoàn thành VMM 70km cuối tháng 9/2018 với thời gian gần 18 giờ. Mục tiêu công bố của mình cho giải VJM 2019 này là 16 giờ trên facebook nhưng thực tế mình kỳ vọng sẽ hoàn thành trong 15 giờ do cảm nhận rất rõ ràng về bước phát triển về thể lực sau 7 tháng luyện tập (Tháng 10/2018 -> tháng 4/2019). Thực tế kết quả quá phũ phàng, mức độ khó vượt rất xa so với những gì mình tính toán lúc ở nhà.

VJM bao gồm 8 Checkpoint chính (8 CP); là nơi bạn phải ký vào giấy xác nhận với cự ly ultra (55,70), có dưa hấu, nước uống, nhân viên y tế, nước làm mát, chỗ ngồi nghỉ; ngoài ra năm 2019 BTC có bổ sung thêm 2 điểm chỉ tiếp nước nhưng mình thấy không có ý nghĩa gì lắm.

Xét về cao độ thì VJM còn nhiều núi hơn so với VMM. Ngay tại km thứ 6 các runner đã phải đối diện với đỉnh núi được mệnh danh là Quái vật cao 800m, sau đó là một số đỉnh núi nhỏ nhưng kinh nhất vẫn là đỉnh Mũi giáo với chóp nhọn hoắt từ CP6 sang CP7. Đỉnh này nếu so với đỉnh Silver Stone gần về đích của VMM thì chỉ có hơn chứ không có kém.

Cự ly 55km cũng xuất phát lúc 4 giờ sáng như cự ly 70KM tại Phố Đoàn. Đội 55km khi tới CP4 thì họ sẽ đi con đường khác tới CP6 thay vì đi qua CP5 như cự ly 70km.

Cự ly 42km xuất phát lúc 5 giờ sáng tại Phố Đoàn đi qua CP4,5,6,7,8 tương tự như của 70km.

Cự ly 25km xuất phát lúc 6h45 sáng đi qua CP6,7,8.

Cự ly 10km xuất phát lúc 8h chỉ đi qua CP8. 10km là cự ly mới được tổ chức năm nay chắc để tăng số VĐV tham dự; và hy vọng các ông này sẽ tham gia cự ly dài hơn vào năm sau.

  1. Từ Start tới CP1 : Km 0 -> Km 11 (11 km) : vượt đỉnh quái vật
Road của CP1 với đỉnh núi Quái Vật mà ai nhìn cũng khiếp

Xuất phát của 70km và 55km cùng lúc là 4 giờ sáng tại Phố Đoàn.

5km đầu này mang tính chất khởi động là chính nên mình chạy tốc độ chỉ pace 6, pace 7; ai cũng tâm lý chạy tốc độ vừa phải vì phía trước là cả một ngày dài, không có gì phải vội. Trong đêm tối khi qua các đường vòng bạn sẽ nhìn thấy cả phía trước và phía sau, một trải nghiệm tuyệt vời với dòng chảy của đèn đeo đầu, những con người thật kỳ quặc, đi chạy vào rừng lúc nửa đêm. Có một cây cầu treo bắc ngang qua con suối rộng (tương tự như VMM), chạy băng qua trong đêm tối, thật đẹp.

Các VĐV cần ký vào tờ xác nhận tại vạch xuất phát. Tại mỗi CP cự ly Ultra đều phải ký nhằm tránh đi đường tắt qua CP

Do chạy chậm nên mình cũng quan sát được những người xung quanh nhưng không phân biệt được ai chạy 70 và ai 55 do số bib được đeo phía trước. Nam có, nữ cũng có; người mang nhiều và có người cũng mang rất ít đồ, chỉ 2 chai nước 500ml trong khi comment của ban tổ chức là tối thiểu 1,5 lít nước. Những người mang ít nước hoặc họ rất giỏi, đã có kinh nghiệm vì vậy muốn mang vác nhẹ nhàng; hoặc họ thiếu kiến thức.

Start
Xuất phát lúc 4h sáng nhưng mình và bác Quỳnh (42km) đã có mặt lúc 2h30 khi còn chưa có ai tới.

Trong giải Hanoi Trail Marathon năm 2018, mình đã chứng kiến có nhiều người chạy chỉ mang mỗi chai nước 500ml cầm tay vì đều nghĩ đơn giản chạy có 15km thì cần gì phải mang nhiều nước. 80% họ sẽ DNF hoặc về đích tơi tả do thiếu nước. Mà DNF (bỏ cuộc) giữa núi thì nhục lắm, đi tiếp không được, quay lại cũng khổ; vì chỉ tới Check Point mới (có thể) có phương tiện trở về vạch xuất phát. Nói chung khi bạn DNF không có nghĩa là hô lên rồi có người tới trở về để kết thúc sự đau khổ. Đôi khi chỉ vì không thể DNF mà buộc phải tiếp tục con đường đi về đích. 🙂

Kết thúc 5km đầu là bắt đầu 800m chiều cao của Quái Vật; trên hình thì ghê gớm nhưng thực tế có thể do lúc đó sức khỏe của mình và mọi người còn sung mãn nên khá nhẹ nhàng. Đây là núi đất với nhiều chỗ đặt chân, chạy trail nhiều bạn sẽ hiểu là núi cũng có nhiều loại núi; chiều cao chỉ là một yếu tố trong nhiều yếu tố quan trọng khác. Tới đỉnh núi quang cảnh thật tuyệt vời khi bạn ở trên mây bao quát được cảnh đẹp 4 phía. Nếu phải làm lại đoạn từ Start tới đỉnh núi thì mình sẽ cố gắng chen vào nhóm đầu tại vạch xuất phát và di chuyển nhanh 5km đầu nhằm là top đầu khi bắt đầu leo núi. Khi đó tốc độ leo sẽ không bị phụ thuộc vào người phía trước nữa.

Chụp choẹt ở đỉnh núi mất cỡ 10 phút, sau đó là đổ dốc với chiều rộng thoải mái để không bị phụ thuộc vào tốc độ của người phía trước như khi leo. Từ đỉnh tới hết km thứ 16 mình chạy với tốc độ trung bình của pace marathon đường road ( 5p40″) nhờ vậy vượt qua rất nhiều người dò dẫm trên đường. Quá trình luyện tập mình chủ yếu chạy máy nên không có lúc nào tập đổ dốc nhưng có vẻ nếu bạn tiếp đất đường road tốt thì đổ dốc không quá khó khăn khi dốc đủ rộng để không phải luồn lách tìm chỗ đặt chân ở tốc độ cao.

Tới CP1 khi gần kết thúc km thứ 11; đồng hồ chỉ 6h34p lúc này tổng thời gian di chuyển 2h34p với tốc độ di chuyển lên dốc trung bình ở pace 22p (pace trung bình khi đi bộ đường road là 15p). Và trời đã sáng rõ. Tại CP1 chỉ lấy thêm nước vào vest và đi luôn.

2. Từ CP1 tới CP2 : Km 11 -> km 22 ( 11km ): Khởi động với con dốc nhẹ nhàng

Từ km 11 tới km 15 vẫn còn tận hưởng được một đoạn đổ dốc; sau đó là 7km của đường đất và đường bê tông; đường dốc lên dần nhưng khá nhẹ nhàng, có thể di chuyển ở pace 8, tới hết km 22 cũng là CP2

Đoạn này cơ bản là đời còn đẹp; không khí buổi sáng sớm còn mát, chân cẳng vẫn còn rất tốt, đã có nắng nhưng nắng dịu. Mình vẫn tuân thủ cứ 1 giờ thì gặm một gói gel cùng 1 viên muối xen kẽ. Về nước thì mình mang theo 1,5 lít nước trong vest chạy cùng 0,5 lít bò húc đựng trong chai nhựa mềm (thể tích thu nhỏ theo thể tích nước). Trong toàn bộ tiến trình chạy VJM mình đã uống khoảng 6 lon bò húc trong đó có 2 lon mang đi lúc xuất phát và 2 lần dừng quán để mua mỗi lần 2 lon đổ vào bình nhựa mềm. Mình nghĩ bò húc nên tài trợ cho giải này vì uống nó cảm thấy tiếp năng lượng còn nhanh hơn cắn gel Hammer. Mình dùng gel của Hammer nhưng không dùng điện giải của Hammer có tại các CP.

Một số người đặc biệt là tây lại thích uống Coca-Cola, hoặc thậm chí uống bia. Mình nghĩ rằng coca với bia chỉ giúp thỏa mãn cơn khát một lúc nhưng tạo cảm giác háo nước ở dài hạn. Sau này tại một CP mình cũng thử uống lon coca-cola nhưng thấy chỉ thêm nặng bụng, chẳng giải quyết được gì.

Tới CP2 là kết thúc km thứ 22, đồng hồ chỉ 7h45p, thời gian từ CP1 tới CP2 là 1h11p (10km); tốc độ cho 10km này như vậy là khá tốt vì ở đường bằng thì tốc độ trung bình cho 10km của mình là 1 giờ ( pace 6). Tổng thời gian từ lúc xuất phát là 3h45p.

3. Từ CP2 tới CP3 : Km 22 -> km 26 ( 4km) : Đường bê tông với nhà sàn 2 bên

CP2 tới CP3 là đường bê tông dốc lên và xuống với nhà sàn, ruộng hai bên; dốc không quá gắt như trên hình . Lúc này đã là 8 giờ và nắng đã lên; buộc phải đeo kính và đội mũ đàng hoàng. Đoạn này mình vượt qua được 3 người nước ngoài nhưng sau đó lại bị vượt qua khi lên dốc. Cùng là đi bộ cả nhưng bước chân người nước ngoài dài hơn nên họ đi bộ nhanh hơn. Khi chạy qua khá xa mà chuyển sang đi bộ thì chỉ một lúc sau là đã thấy họ vượt qua rồi. Sau này mình rút ra rằng về đích hay không ngay từ những  CP đầu đã quyết định rồi. Mình về trước có 4 người nhưng có rất ít người vượt qua mình trong toàn bộ hành trình gần như lúc nào cũng một mình này.

Tới CP3 lúc 8h55p, tổng thời gian di chuyển là 4h55p, thời gian di chuyển cho 4km vừa rồi là 1h10p

4. Từ CP3 tới CP4 : Km 26 -> km 37 ( 11 km) COT 12h00: Nắng gắt và ruộng lúa

CP3 trong một khu vườn và cũng chỉ dừng lại lấy nước lọc. Mặc dù tại tất cả các Check point đều có dưa đỏ; khi háo nước nhìn rất thèm nhưng mình hầu như không đụng tới vì rút kinh nghiệm hồi thi 42km năm 2017 tại Sapa. Ăn nhiều hoa quả sẽ khiến cho dạ dày phải làm việc nặng nhọc dẫn tới mệt mỏi.

Khởi hành từ CP3 lúc 9h, có tới tận 3 giờ để tới CP4; Cut off time của CP4 là 12 giờ, đây là cut off đầu tiên. Nếu bạn đến từ 12h tới 1h30 thì sẽ buộc phải đi shorcut theo lộ trình của đội 55 km và đương nhiên là không có finish medal. Đến sau 13h30 là DNF.

Đường từ CP3 tới CP4 khá giống với với CP2 tới CP3, là đường qua bản. Khác biệt lúc này là trời đã nắng chói chang, bắt đầu thấm cái nắng của miền trung, là khác biệt căn bản giữa VJM và VMM.

CP3 tới CP4 cũng phải qua các thửa ruộng, đường mòn trên núi. Càng tới gần CP4 thì trời càng nắng như đổ lửa, 1,5 lít nước mang theo gần như cạn.

Cho tới lúc đó mình cũng chưa hề có dấu hiệu chuột rút nhưng lúc bước qua các thửa ruộng vẫn rất cẩn thận. Ví dụ khi cần phải tụt xuống thì sẽ không với chân xuống mà ngồi bệt luôn xuống thò chân trượt xuống; khi phải leo lên ngang cỡ bụng thì bò lên thay vì đu lên như bình thường. Không nên để chân ở trạng thái phải với.

Tới CP4 lúc đó đã là 11 giờ, sớm hơn 1 giờ so với COT của CP4. Mình đã mất 2 tiếng cho 10 km vừa qua. Điểm nghỉ CP4 là là một nhà sàn của một người dân, có vài người nước ngoài đang ngồi và trông ai cũng phờ phạc bởi cái nắng dã man của Pù luông.

Tại CP4 có súp bí thì phải và mình đã uống một cốc súp tại đây. Như bạn thấy ảnh của mình lúc này thì chân cẳng đã nổi hết cả gân, thực sự rất nóng; nhưng tất cả sẽ chẳng là gì nếu so với quãng đường từ CP4 tới CP5 sắp tới.

Lúc này quá mệt vì vậy thay vì tự mình đổ nước vào vest thì nhờ người đổ giúp. Sau đó bắt đầu lên đường; có lẽ đã nghỉ ở đây khoảng 10′ và lần đầu tiên nhờ tới dịch vụ xoa bóp chân của đội y tế bệnh viện Hồng Ngọc. Trong các lần chạy VMM trước đây mình chưa từng nhờ xoa bóp chân; nếu thấy chân mỏi đặc biệt là có dấu hiệu chuột rút thì bạn nên nhờ các bạn hỗ trợ xoa bóp tại tất cả các điểm nghỉ chân.

5. Từ CP4 tới CP5 : Km 37 -> km 44 ( 7 km) COT 13h30: dốc bê tông và nắng giữa trưa.

Không biết có phải do uống cốc súp và được nắn bóp chân mà mình khá sung sức khi bắt đầu những km đầu tiên. Nhưng thực sự con dốc bê tông đó là một cơn ác mộng với tất cả những người chạy VJM (bao gồm cả đội 42km). Cái nắng như đổ lửa, không một bóng cây, không có nước suối để dội lên người.

Chỉ có thể đi từng bước trên con dốc này. Lúc đó mình đã hiểu ra tại sao ban tổ chức lại để COT tại CP4 là 12h00 (8 giờ cho 38km) vì nếu bạn đến sau 12 giờ có nghĩa rằng bạn đã rất mệt rồi, lại phải đi giữa cái nắng giữa trưa trên con dốc đó thì 100% là fail. Tất cả các COT mà BTC đặt ra đều có cái lý của nó, không có gì là ngắn mà chẳng có gì là dài.

Dọc đường đi còn thấy ông cởi hết cả quần áo mặc độc cái quần đùi ngồi dưới tán cây ven đường; chắc bác đó sẽ DNF.

Lúc này mình chỉ sợ thiếu nước vì tốc độ uống nước khủng khiếp; cứ vài bước lại một ngụm. Không có ai vượt qua mình và mình cũng chẳng vượt được ai. Đây là quãng đường chiến đấu với bản thân nơi mà nếu có cái xe nào chạy qua hỏi bạn có muốn DNF rất có thể bạn sẽ giơ cả hai tay để được trở về.

Tới gần CP5 phải leo qua một ngọn núi đất nhỏ sau đó là các thửa ruộng lúa óng vàng. Nhưng thề với bạn là lúc đó sẽ chẳng có hứng thú đâu mà ngắm, màu vàng của lúa và của nắng hòa vào nhau càng giống như bạn đang ở trên chảo lửa.

Việc làm giảm độ nóng trên toàn bộ quãng đường chạy là cần thiết. Nên tận dụng các con suối, các vòi nước của hộ gia đình,.. để làm mát cơ thể. Mang theo một cái khăn che gáy và làm ướt nó, mang theo chai đựng nước để làm mát khi cần.

Mình đến CP5 lúc 13h02, mất gần 2 giờ chỉ cho 6km, nơi đây người chạy nằm la liệt than thở về cái nóng (mình cũng đếch hiểu cái ông ngồi cạnh mình sao lại tươi vậy, chắc tới lâu rồi). Tại CP5 mình có uống một nửa lon cô la và thấy chẳng giải quyết được cơn khát. Nhưng dù sao mình đã tới trước COT 13h30 chỉ có 20 phút.

6. Từ CP5 tới CP6 : Km 44 -> km 51 ( 7 km) : Nắng đã dịu bớt

CP5 tới CP6 đường không quá khó đi khi so với con dốc trước đó nhất là lại không còn áp lực về mặt thời gian nữa. Một chút lên sau đó chủ yếu là dốc xuống.

Mình đến chân Mũi giáo tại CP6 lúc 15h00, mất 1h30p cho chỉ có 7km. Có vẻ như việc chậm chủ yếu do sức lực đã bị bào gần hết trong đoạn từ CP4 tới CP5 nên thời gian chạy ít đi; chỉ hơi dốc một tí là đã muốn đi bộ rồi. Thời tiết lúc này đã dịu bớt không còn nắng cháy da nữa.

7. Từ CP6 tới CP7 : Km 51 -> km 54 ( 3 km) : Mũi giáo với bão

Con số 3km giữa hai CP đủ để bạn hiểu mũi giáo nó phức tạp thế nào. Mũi giáo là một núi đá rất nhọn và dốc cả chiều lên và xuống. Ưu điểm là có rất nhiều chỗ cho bạn bám vào leo lên; khác với núi đất Quái vật ở CP1 tới CP2 không có chỗ bám, buộc phải dùng gậy. Chỉ có một đoạn đường núi đất từ CP6 trước khi bước tới chân đỉnh núi này, như ảnh phía dưới.

Núi có rất nhiều cây to khiến cho nắng không thể chen tới mặt đất; không khí tương đối mát và khá ẩm. Nhưng khi tới gần đỉnh núi thì bắt đầu có sấm với gió rất to; cây cối nghiêng ngả, lá rơi ngập đất. Cảnh tượng thực sự hùng vĩ, con người thật nhỏ bé giữa những tảng đá và cây cối rất lớn. Lúc này mình bắt đầu lo vì nếu mưa to thì khả năng BTC có thể ngừng cuộc đua để đảm bảo an toàn cho VĐV khi mình tới CP7. Nhưng sau này mình ngẫm ra là sẽ không bao giờ có chuyện đó, thời tiết khắc nghiệt là một phần của cuộc đua.

Khi tới gần đỉnh Mũi giáo thì mưa bắt đầu to, gió mạnh. Mặc dù mang theo áo mưa nhưng mình không mặc do đằng nào giầy cũng đã ướt hết, mặc vào có thể gây bí; với lại mưa cũng mát. Núi đá cùng đất xen kẽ, đất giúp cho đường trơn trượt và đá thì tạo sự nguy hiểm nếu trượt chân ngã. Dốc xuống cực dốc, có lúc đã phải ngồi bệt xuống và trượt theo dốc. Và có những đoạn khi trượt nếu không phanh kịp sẽ lao thẳng xuống vực; thực sự rất nguy hiểm. Lúc này mình bắt đầu lo cho tính mạng nên đi rất chậm nhưng vẫn bị ngã dập mông một phát, cái gậy chết tiệt đập vào đầu đau điếng; cũng may không va đầu vào đá.

Lại nói tới gậy, race này mình mắc một sai lầm là trong toàn bộ tiến trình đều cầm gậy thay vì bó lại đeo bên mình. Có rất nhiều đoạn đường không cần tới gậy mà vẫn phải cầm gậy khiến cho chân tay vướng víu.

Xuống tới chân mũi giáo thở phào nhẹ nhõm, mưa cũng đã ngớt, chỉ còn hơn 1km đường đồng cỏ để tới CP7. Lúc này thì mặc kệ vũng nước, cứ thể mà bước thôi, giầy cũng đã ướt hết rồi.

Tới CP7 khoảng 17 giờ, mất 2 giờ cho 3 km đó. Vì thời gian còn nhiều và muốn nghỉ ngơi sau một quãng đường căng thẳng của Mũi giáo nên mình nghỉ ở đây phải gần 20 phút. Tâm sự với một bạn đã chạy 100km VMM, và bắt đầu lo cho cái vụ 30km đầu tiên của VMM chạy xuyên đêm từ 9 giờ tối đó. Thay tất khô (thực ra nó đã ẩm vì cơn mưa), ăn một bát mì trứng 30 nghìn, tiếp tục ngồi tâm sự chém lung tung.

Lại nói tới đồ đạc mang theo, sau này mình mới nghĩ lại thì đây quả là vấn đề lớn. Đồ mang theo bao gồm rất nhiều thứ cộng với 2 lít nước cân nặng khoảng 5kg, khi thấm nước mưa nó đã lên tới 7kg là ít; khi cơ thể mệt mỏi phải cầm bằng 2 tay mới nhấc nó lên được. Với khối lượng đó chỗ tì vào vai đã bị đẩy ra giữa xương đòn gánh trong khi nó cần phải sát cổ nhất có thể. Điều này dẫn tới hai đôi vai mỏi nhừ, càng làm tăng cho sự mệt mỏi toàn bộ cơ thể.

8. Từ CP7 tới CP8 : Km 54 -> km 59 ( 4 km) : dốc đất và trời tối dần

Rời CP7 với tâm trạng phấn khởi vì cầm chắc là sẽ hoàn thành cuộc đua, không khí mát dịu. Vấn đề chỉ là đường đất đã khiến cho không thể chạy được nữa; hầu hết thời gian là đi bộ, cả đường bằng lẫn đường lên dốc.

Đi một đoạn thì trời đã bắt đầu tối, đeo đèn và lại dò dẫm một mình băng rừng. Đi một mình trong hầu hết quãng đường là đặc trưng của giải này vì quãng đường thì dài trong khi người tham dự thì ít. Đoạn này mặc dù không tốn mồ hôi nhưng nước vẫn uống rất nhiều. Và 1,5 lít nước lại có nguy cơ hết trong khi vẫn chưa nhìn thấy CP8 đâu. Sau này mình mới rút ra kinh nghiệm rằng không phải là cơ thể cần nước tới mức uống nhiều như vậy mà vì trải qua một khoảng thời gian cần nước liên tục đã sinh ra trạng thái cơ thể như vậy. Chỉ nên ngậm và uống từng ngụm rất nhỏ thay vì hút các ngụm lớn.

Tới CP8 lúc này là 19 giờ, mất 2 giờ cho 4km vừa qua. CP8 được đặt trên đường nhựa sạch sẽ với đội ngũ chăm sóc đông đảo trong khi mình chỉ có một mình. Ở đây có một bác già chạy cự ly 25km nhưng bị DNF và giờ vẫn đang lang thang ở CP8 chưa có xe đưa về. Cự ly 25km xuất phát từ 6h45p sáng phải qua CP6,7,8 ( phải  vượt qua mũi giáo). Như vậy bác ta bắt đầu từ 6h45 và giờ là 19h vẫn đang ngồi ở CP8 đợi xe tới đón mặc dù đã đầu hàng.

Việc DNF trong những giải đấu kiểu này không hề đơn giản, thường thì người muốn DNF sẽ phải di chuyển được tới Check Point để có phương tiện trở về; hoặc họ có thể DNF ngay giữa đường nếu có xe ôm trở về (tình huống này hiếm). Ở mỗi CP thường sẽ có vài anh xe ôm chờ sẵn để phục vụ cho việc này. Nếu bạn DNF vì chấn thương giữa đường, đặc biệt lại trên núi nữa thì thật thảm cảnh, bạn buộc phải lết đi chứ không ai tới khiêng bạn cả.

Đội ngũ y bác sỹ Hồng Ngọc cộng 2 xe cấp cứu đã có một ngày làm việc vất vả; nghe nói ông người Nhật sau khi về nhất 70km đã được chở thẳng tới bệnh viên.

9. Từ CP8 tới đích (Bản Hang) : Km 59 -> km 67 ( 8 km) Mò mẫm một mình trong bóng đêm

Rời CP8 mình đi bộ lên dốc vì nghe nói 2km đầu dốc lên sau đó là cứ dốc về đích; vậy thì chẳng việc gì phải vội. Mặt khác, cái ông Hồ Chí Minh DNF 25km đó lại lẵng nhẵng theo mình vì một cậu supporter bảo đi theo anh ý về đích bắt xe; ông ý không có đèn đầu. Mẹ, đúng là thế dở hơi, đi với ông này đương nhiên không thể chạy được rồi, chẳng nhẽ đường bằng xuống dốc cũng phải đi bộ hay là đưa ông ý một cái đèn rồi sau này tìm ông ý sau đòi lại.

Rất may được vài trăm mét thì có xe máy lao tới; hóa ra bố ý nghe nhầm. Thờ phào nhẹ nhõm và bắt tay vào chạy ở pace 9 rùa bò. Đường nhựa nhiều sương mù, đèn chỉ chiếu được 2 mét phía trước; tiếng cóc nhái ếch ương kêu ầm ĩ. Mình vốn dĩ sợ ma rồi nên cũng không dám chiếu xa, chỉ dám chiếu xuống đất.

Đời không như là mơ, đang chạy bon thì bỗng nhiên đường chạy rẽ ngoặt vào đường đất dốc xuống. Nam mô a di đà phật, mình cứ nghĩ là từ giờ về đích sạch sẽ ai ngờ lại đường đất. Giờ ngoài tiếng ếch nhái còn tiếng thác nước, chắc gần đó có thác nước. Đằng sau tối om, hai bên cũng tối, chỉ có mỗi phía trước 2m là có ánh sáng đèn đầu. Bình thường cho tiền mình cũng không dám đi một mình như vậy giữa rừng.

Tới km thứ 63 thì đồng hồ hết pin. Đồng hồ fenix này có lẽ do mình không tắt đo nhịp tim và thỉnh thoảng lại rung một cái báo đường đi nên hết pin nhanh, mới có 16 giờ. Đành bật em garmin 920XT lên đo tiếp. Mình mang theo 2 đồng hồ và 2 đèn pin đeo đầu, đèn pin đeo đầu lúc sáng có lẽ do dính mưa đã không lên nữa, may mà có con đèn pin kia không thì chẳng nhẽ bật điện thoại lên soi đường.

Chỉ 2km đường đất là tương đối cứng còn lại thì là bùn, bùn dính vào giầy nặng trịch, dừng lại cạo ra chỉ được một lúc nên kệ mẹ nó, cứ đi tiếp. Lúc đó mình nghĩ là từ CP8 về đích chỉ khoảng 5km nhưng sau rồi nó kéo ra dã man.

Đoạn này mình suýt bị lạc đường. BTC đeo các dải băng để đánh dấu đường; họ sẽ làm dải băng ngang qua đường để ám chí rằng đường này đã chấm dứt, cần rẽ phải hoặc rẽ trái. Ở đoạn đó một bên cọc đã bị bật lên và không biết được là nó ngăn đoạn nào, nhìn xung quanh chỉ có hai con đường nên mình đi về một hướng khoảng 50m thì có lẽ là vào một bản, đến cả chục con chó sủa ầm ỹ, mắt như đèn pha. Chắc mẩm không phải nên quay lại, đi đường thứ hai cũng từng đó mét nhưng không thấy dải băng đánh dấu nào nên lại quay lại điểm ban đầu. Cái đồng hồ fenix chết tiệt, đúng lúc mình cần tới nó nhất thì nó lại hết pin. Nếu đây là lần đầu chạy trail chắc mình hoảng lắm vì lo lắng cả một ngày dài sẽ công toi chỉ vì cái dải chỉ đường không còn, nhưng đã có kinh nghiệm rồi nên bình tĩnh lại rất nhanh.

Đang suy nghĩ hay là đợi người chạy sau đi tới đề cùng bàn thì nhìn thấy một con đường với dải đánh dấu quặt lại; vì mình tìm đường phía trước nên không để ý con đường ngoắt lại đó. May qua thế là chạy vào, lúc đó mình vẫn lo là có khi mình lại chạy đúng cái đường quay trở lại. Việc này hoàn toàn có thể xảy ra, bạn đi lại con đường đánh dấu cũ với ý nghĩ rằng đó là con đường mới. Đi vài trăm mét thì là qua ruộng, qua vài con suối; thế là yên tâm đây không phải là đường đã đi.

Như vậy kinh nghiệm để không lạc đường là bạn phải cực kỳ bình tĩnh suy nghĩ thay vì quá lo lắng. Các dải đánh dấu luôn cách nhau xa nhất là 20m, nếu đi trên một con đường mà không thấy điểm đánh dấu  bạn cần phải cân nhắc việc quay lại điểm đánh dấu cũ. Bạn cần tìm các điểm đánh dấu xung quanh điểm đánh dấu đó; chỉ cần ở bên một điểm đánh dấu bất kỳ là bạn chắc chắn mình đang trên đường chạy; nhưng đi xa hơn nó có thể bạn sẽ không tìm được đường quay lại, sẽ bị lạc.

Trên đoạn đường này mình còn vượt qua vài người mặc dù mất ít nhất 15p tại chỗ lạc. Đoạn này ban ngày thực sự đẹp vì qua nhiều con suối, nhiều ruộng lúa; nhưng buổi tối thì đen kịt; mình cũng không dám mạo hiểm chạy vì sợ ngã thì công toi cả ngày.  1km về đích cuối cùng là khoảng cách thư giãn với đường nhựa sạch sẽ, nhà sàn hai bên của Bản Hang. Đích không ồn ào vì giờ cũng đã muộn, 22h00. Nhẹ nhàng đi bộ qua đích, chụp cái ảnh, đi thẳng tới xe chở VĐV về lại điểm xuất phát Phố Đoàn cách đó khoảng 1h30p đi xe.

Vài ngày sau giải chạy mình vẫn còn đau chân; một phần do sáng hôm sau lại phải chạy xe máy về Hà Nội khoảng 170km. Hôm thứ sáu cũng phải phi 170km từ Hà Nội lên, chắc cũng có ảnh hưởng phần nào tới sức khỏe.

Đây là giải 70km lần 2 của mình nên cảm xúc không giống như lần đầu tiên. Trong 7 tháng gần đây mình đã tập rất nghiêm túc so với trước đây, trung bình 10km/ngày, chủ yếu trong phòng gym buổi trưa không quạt hay điều hòa. Do chạy ở nhiệt độ nóng nhiều nên chạy VJM mình cũng cảm thấy không quá khó khăn, ngay cả con dốc nắng giữa trưa khi qua CP4 thì mình chỉ lo hết nước chứ không tới mức không chịu được. Lúc đó ngoài cảm giác nắng nóng thì nhịp tim chắc cũng phải lên trên 160.

Sau giải chạy ngoài cảm giác tự hào vì đã hoàn thành giải chạy khắc nghiệt đó thì cảm nhận dường như suy nghĩ của mình cũng lên một tầm mới. Có thể do trải qua một thời gian dài khắc nghiệt chiến đấu với nội tâm nên có phát sinh biến hóa chăng 🙂

Nếu chạy lại VJM 70 km mình sẽ:

  • Chạy nhanh ngay ở 5km đầu CP1; cần phải tới CP4 khoảng 10 giờ để khi vượt qua con dốc tới CP5 không phải là lúc trưa nắng nhất.
  • Cần phải luyện đổ dốc tốt hơn nữa; vì có lên thì phải có xuống; xuống cần phải nhanh để bù vào thời gian lúc lên.
  • Tăng thời gian tập trong điều kiện nắng nóng. Cái nóng mình cảm nhận rất rõ ngay từ 4h sáng khi mà đeo găng tay thấy nóng kinh (sau đó phải cởi ra), trong khi cũng cái găng tay đó mình đã đeo suốt 18 giờ của VMM.
  • Cần có chỗ để gậy lúc không dùng tới.
  • Loại bớt đồ đạc mang theo.
  • Mang theo một chai nước để đựng nước tại bất cứ chỗ nào có nước nhằm làm mát đầu trên đường đi.
  • Tận dụng xoa bóp chân của đội bệnh viện Hồng Ngọc tại mọi CP sau CP3.
  • Uống nước phải ngậm từng ngụm nhỏ và uống từng ngụm nhỏ. Bạn khát không phải hoàn toàn do cơ thể đòi hỏi mà có khi là do trạng thái háo nước của cơ thể sinh ra. Uống nước nhiều thì nặng bụng mà cũng phải mang theo nhiều nước.

Những đồ mang theo trong giải VJM lần này của mình

Đến mình cũng phải ngạc nhiên với chính mình vì cái sự chỉn chu trong giải chạy vừa rồi. Không quên bất cứ cái gì, rất ngăn lắp. Thực sự tại VMM 100km sắp tới sẽ khá đau đầu với đồ đạc mang theo (nếu không gửi trước tại Topas CP1)

Đèn nên có 2 cái thay vì 1 cái cộng thêm pin dự phòng. Đèn không cần phải mua đồ xịn làm gì vì mất hay hỏng rất tiếc; mà cũng không tiện nghi hơn là bao.

Gel và muối dùng xen kẽ nhau mỗi 1 giờ. Gel nên chọn loại có cafein cho CP đầu vì nó giúp cho đầu óc tỉnh táo (giống như uống cafe buổi sáng).

Nếu bạn đã đọc tới dòng này thì chắc chắn bạn là người rất kiên nhẫn. Hẹn gặp bạn tại entry trải nghiệm 100km vào tháng 9/2019 (nếu như tôi có thể về đích), tôi dự đính sẽ hoàn thành nó trong 25 giờ (nhưng tất nhiên mục tiêu thực tế của tôi sẽ là 23 giờ 😛 )

 

Về ăn ngủ nghỉ:

Phố Đoàn là một bản nhỏ nơi chỉ có nhà dạng homestay. Nếu bạn đi một mình thì ở như vậy là ổn vì nó gần vạch xuất phát, không mất công di chuyển qua lại và cũng sống trong không gian cũng những runner như bạn. Nếu đi nhiều người thì nên gọi điện đặt trước; nếu đi một mình thì cứ thẳng tới đó; lúc nào cũng sẵn chỗ.

Vietnam Mountain Marathon xuất phát ở Topas nhưng đa phần dân tình ở trung tâm thị trấn Sapa. Topas tổ chức gian hàng cả ngày ở trước nhà thờ đá; nên không khí rất sôi nổi. Còn ở VJM này thì chỗ vạch xuất phát sẽ chẳng có hoạt động gì, khá là buồn.

Nếu bạn có phương tiện cá nhân thì nên ở thị trấn Cành Nàng, cách đó khoảng 17km. Ở đó có nhiều khách sạn, quán ăn ngon. Bạn nên đặt chỗ trước vì cái thị trấn đó cũng chỉ có vài khách sạn.

Đích là ở Bản Hang, bạn cũng có thể ở vạch đích nhưng sẽ mất công đi xe khoảng hơn 1 giờ để tới vạch xuất phát. Nếu bạn ở vạch xuất phát thì khi tới đích sẽ có xe của BTC trở bạn lại vạch xuất phát.

Comments

comments

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here