Ai trong chúng ta ít nhất trong đời cũng tự đặt ra cho mình vài câu hỏi vĩ mô “chúng ta từ đâu tới?”; “chúng ta sẽ đi về đâu sau khi chết?”. Thế giới bên kia luôn tạo sự tò mò nhưng cũng chưa ai tìm hiểu và giải thích được. Nó cũng bí ẩn như khái niệm vũ trụ là vô cùng vậy, có thể chứng minh là vô cùng nhưng mà không thể tưởng tượng nổi khái niệm vô cùng.
Những nhà duy vật thì khẳng định là chết là hết, giống như một giấc ngủ dài, thực tế là trong giấc ngủ đêm ta chỉ có 3 trạng thái chính: 1. Ngủ say không mơ màng gì 2. Mơ những giấc mơ không đầu không cuối và 3.Tỉnh giữa đêm nhưng đầu óc rất mụ mị và nhanh chóng tiếp tục rơi vào giấc ngủ.
Những nhà duy tâm thì bàn về sự luân hồi có nhân quả, là sự phán xét về bên chúa,…..Cho dù có rất nhiều lý thuyết khác nhau nhưng chúng ta ai cũng muốn có một cuộc sống sau cái chết, thật khó mà tưởng tưởng nổi một ngày nào đó chúng ta ngừng suy nghĩ, không tiếp tục sống với người thân của ta. Các tôn giáo sinh ra cũng là vì nỗi sợ chết.
Entry này sở dĩ tự nhiên bàn tới cái chết, nỗi sợ lớn nhất của con người, là vì hôm qua xem thời sự có một câu chuyện rất hay. Ta biết rằng Nhật bản, hàn quốc là những nước rất phát triển nhưng lại là các nước có số người tự tử cao hàng đầu. Vì vậy ở Nhật xuất hiện một khóa học trải nghiệm cái chết. Đối tượng của khóa học là những người đang muốn tự tự hoặc đang có ý định tử tử vì nhiều nguyên nhân khác nhau nhưng đa phần là vì công việc.
Khóa học chỉ diễn ra trong khoảng 1 buổi. Đầu tiên anh ta dành thời gian để viết di chúc trước khi chết. Khi viết di chúc anh ta thường người ta đã ở trong trạng thái tự kỷ ám thị là mình chỉ còn sống vài tiếng nữa thôi vì vậy suy nghĩ của anh ta đã thông suốt hơn rất nhiều. Anh ta tập trung vào những thứ thực sự là giá trị với cuộc đời anh ta. 100% sẽ là gia đình, người thân; chắc là sẽ không có bóng công việc trong đó.
Sau khi viết di chúc, anh ta được dẫn ra nghĩa địa (ban đêm) nơi có sẵn một cái quan tài. Anh ta được buộc cố định chân tay và cho vào quan tài. Người bên ngoài sẽ lấy búa gõ gõ vào lắp quan tài giả như là đóng đinh. Tôi nghĩ nếu tạo âm thanh đất đá đổ lên để người nằm trong cảm giác mình đang bị chôn thì sẽ còn ấn tượng hơn nữa. 20 phút trong quan tài không thể cử động được anh ta sẽ lần lượt nhớ tới quãng đời mà anh ta đã trải qua. Anh ta sẽ chiêm nghiệm ra những gì là quan trọng đối với cuộc đời anh ta. Anh ta sẽ thực sự hiểu thế nào là chết để biết yêu cuộc sống.
Có lẽ chúng ta có thể đoán được kết quả như thế nào. Anh ta lúc trước còn đang muốn tự tử vì công việc thì nay anh ta muốn đưa vợ con đi du lịch, anh ta muốn bù đắp cho gia đình mình mà thời gian qua anh ta đã bỏ bê. Một khóa học trải nghiệm thật hay.
Chúng ta ai cũng từng trải qua trạng thái stress. Bất cứ lúc nào chúng ta cũng có lý do để lo lắng. Và vì con người có rất nhiều nhu cầu từ vật chất đến tinh thần nên con người thường có cái này lại muốn cái kia, không bao giờ dứt ra được. Càng mong muốn nhiều thì ta sẽ càng mệt mỏi và lo lắng khi không đạt được hoặc quá sức để đạt được mong muốn.
Nhưng mọi nỗi lo sẽ trở nên vô nghĩa nếu như chúng ta so sánh với cái chết. Bắt chước cách làm trên cũng là một ý hay để loại bỏ mọi lo lắng thường ngày. Nếu như chúng ta vẫn còn lành lặn, gia đình chúng ta còn khỏe mạnh thì những nỗi lo trong công việc hay cuộc sống chỉ là vụn vặt, đôi khi do quá chú tâm quá vào vấn đề làm chúng ta lo lắng không cần thiết. Chẳng thể mà có học sinh tự tử vì thi trượt, thậm chí tự tử vì bị điểm kém hay bị cô giáo trách phạt. Con người trưởng thành cũng chẳng khá hơn, đầy người tự tử vì thất tình, vì thất bại trong sự nghiệp, …
Xã hội ngày nay tạo ra quá nhiều nhu cầu mà cha ông ta có nằm chổng ngược đầu cắm xuống đất cũng chẳng tưởng tượng được. Đọc các câu truyện sông nước Nam bộ hồi xưa, Không gia đình, túp lều bác tôm…ta sẽ thấy cuộc sống đơn giản lắm. Ngày nay vì có nhiều thứ phải mua nên phải hùng hùng làm kiếm tiền nhằm thỏa mãn nhu cầu, thực tế là kiếm bao nhiêu tiêu hết bấy nhiêu chẳng bao giờ là đủ.
Nếu chúng ta biết rằng một lúc nào đó chúng ta sẽ chết, không thể tránh khỏi thì chúng ta sống sẽ hết mình hơn, tiết kiệm thời gian hơn và biết cái gì là quan trọng trong cuộc đời này.