Những điều bạn không nên hy sinh vì công việc

6
6324
5/5 - (7 votes)

update 8/6/2019

Chắc chắn chúng ta ai cũng đã từng rơi vào tình huống theo đuổi một cái gì đó, khi kết thúc thì bỗng nhiên cảm thấy hụt hẫng không biết làm gì. Học đại học 5 năm liền ra trường, không đi học nữa, thay đổi hẳn nếp sống. Mọi người đang làm đêm làm ngày theo đuổi một dự án nào đó, bỗng hôm nay kết thúc, ngày hôm sau cảm thấy bỡ ngỡ nhìn xung quanh.

Đang yêu một anh 5 năm, bỗng tối hôm qua cô ý nói lời chia tay, hôm nay bạn cảm thấy hụt hẫng thật sự vì đã quen với việc sống có cô ý rồi. Tương tự một người hết lòng vì công việc, làm bất kể ngày đêm, bỗng nhiên được nghỉ ngơi sẽ không biết làm gì cả, đi ra đi vào rồi cũng hết ngày.

Tình trạng chung của chúng ta hiện nay là phải rất cố gắng để chỉ làm vừa đủ sống. Nếu như ai thu nhập vượt quá chi tiêu thì cũng cố gắng làm ngày một nhiều hơn để có tích lũy. Tóm lại, nêu thiếu tiền thì hùng hục làm mãi không đủ tiền; có tiền rồi, an toàn rồi thì vẫn muốn làm việc như trước khi có đủ tiền vì đã … quen thế thôi.

Làm nghề nông, chăm nhiều thì thu hoạch được nhiều, chăm ít thì thu hoạch ít. Không phải cái nghề trồng cây nuôi lợn thì làm nhiều cũng thu được nhiều nhưng làm ít có khi chẳng có gì, khách hàng không mua mà người ta cũng đuổi việc mình.

Do vậy thường công việc sẽ cuốn chúng ta hết ngày này qua ngày khác, tuần này qua tuần khác, năm này qua năm khác. Chúng ta sẽ chẳng có thay đổi nào, thứ hai tuần này cũng giống thứ hai tuần trước, thứ hai tháng trước mà cũng như thứ hai năm trước. Đều là đi lúc trời chưa sáng và về nhà lúc trời đã tối..Rồi tới một ngày xấu trời, ngẩng mặt lên mới thấy mình vục mặt vào công việc quá lâu mà quên đi những thứ khác. Chỉ biết rút dao chém … xuống nước hận mình không thể quay ngược thời gian.

 

Ngẫm đi ngẫm lại, ở đời này thì có cái gì mà mình nên quan tâm ngoài công việc nhỉ? Tôi nghĩ có 5 điều sau:

 

1.Khi bố mẹ mất đi, ta không cảm thấy ân hận là đã không làm cái lọ cái chai

Nước mắt chảy xuôi, bố mẹ nào chẳng lo lắng và sẵn sàng hy sinh vì con cái. Lúc bé ta chăm nó, nhớ nó khi xa, cho dù nó lớn lên đến tuổi nào ta vẫn cứ yêu nó. Ta chỉ cần nó thành công trong cuộc sống đã là mãn nguyện rồi, chẳng cần nó phải đáp ứng lại ta cái gì.

Ấy thế mà nó có để cho ta yên đâu; khi ta già muốn được nghỉ ngơi thì nó nhét con nó vào tay ta, bắt ta bồng bế chăm sóc. Ta lúc đó quá già rồi, sức khỏe yếu, chơi với cháu thì được chứ bảo phải chăm nó hàng ngày thì thật như một cực hình. Ta có hai đứa con vị chi là sẽ có 4 đứa cháu. Cơ bản là sẽ không có thời gian đánh cờ với ông bạn già.

circle of lifeCon ta nó lại nghĩ là ta sướng vì …được trông cháu. Nó coi như đó là phần thưởng mà ta được, không làm nó lườm nguýt rồi… đánh đập ta.

Lúc về già ta cũng cóc có thu nhập bổ sung. Chỉ có ít tiền tích lũy từ hồi đi làm. Con ta nghĩ ta có nhiều tiền lắm nên hoặc là chẳng biếu xén ta đồng nào hoặc là nhăm nhăm xin tiền mua nhà, mua xe,… Khổ nỗi là để nuôi hai đứa ăn học vợ chồng ta chẳng tích lũy được mấy.

Về già nếu ở với con cháu thì mặc dù vui nhưng rất vất vả chưa kể va chạm với mấy cô con dâu con rể. Ra ở riêng thì tự do thoải mái nhưng cô đơn.

Cũng phải nhìn nhận là về già ta vừa lẩn thần, vừa khó tính nên con ta để đối tốt với ta không phải dễ.

Tới giờ khắc ta về với ông bà ta biết nó chắc chắn sẽ tiếc nuối vì đã không nghĩ nhiều tới suy nghĩ của ta lúc ta còn sống. Nó sẽ nhớ tới hồi mẫu giáo hứa sẽ nuôi ta khi về già, những chiều ta đợi đón nó đi học về, những hôm ta nhường phần ăn cho nó,….

Ta không mong được đối xử tốt hơn chỉ là ta muốn nó cảm thấy không phải ân hận gì khi ta ra đi, để nó được thảnh thơi, nhẹ nhàng.

 

2. Đời sống vợ chồng qua mau.

Bố khỉ, vợ chồng son thì quắp lấy nhau. Chỉ sau 6 tháng lấy nhau thì vợ mang thai, kiêng mọi mặt, hết vui. Khi con ra đời, mọi thứ đổ dồn vào ông con, ta không quan tâm tới vợ, mà vợ cũng chẳng quan tâm tới ta, đời ai lấy lo, chỉ lo chung mỗi cái thằng vừa tòi ra.

Hết xem phim, hết đi chơi, hết những phút riêng tư. Nhà chật, ông con ngủ cùng giường thì đời càng xuống dốc thê thảm. Ngoảnh đi ngoảnh lại tới lúc có thể có những phút riêng tư thì còn đâu sự lãng mạn của tuổi trẻ nữa. Lúc đó toàn những chuyện nghiêm túc mà cóc vui. Những chuyên ba lăng nhăng của mấy đứa mới yêu, mới lấy nhau vô bổ nhưng mà vui.

Giả sử nhà rộng, con cái ngủ riêng, đi làm về mệt bỏ cha bảo âu yếm nhau một tí cũng khó. Vợ nói nhiều thì chỉ muốn đấm vỡ cái alo, nghe điếc cả tai. Vợ nói ít thì ghét vì làm gì chẳng báo cáo, hay là có gì bên ngoài ?

MAIN-Cheating-husbandCái lúc mà công việc đã căng thẳng rồi thì chỉ muốn tìm cớ để mắng vợ. Vợ cầm dao gọt táo thì nghĩ là đang âm mưu ám hại chồng. Vợ nhỏ nhẹ nhắc thì thì nghĩ hắn khinh mình. Vợ mua thêm cái áo thì nhẩy cẫng lên vì đã tìm ra lý do tại sao gia đình này mãi chẳng giàu.

Vợ cũng giống như … con ta, ở mỗi tuổi có những tâm tính và sở thích khác nhau. Thôi thì vì đã lấy nên có gì không bằng lòng cũng cố mà bằng lòng.

Nói chung vợ ở với ta cả đời, sếp ở với ta vài năm thế mà ta quý trọng sếp hơn quý vợ, dành cho sếp nhiều thời gian hơn dành cho vợ. Thế nên phải nhìn nhận lại, vợ vui thì ta vui, gia đình êm ấm thì làm ăn mới tấn tới được. Hy sinh gia đình vì công việc là hạ sách.

 

3. Con cái lớn lên không đợi ta

Cái bọn trẻ con nó rất là hay. Bé có cái hay của bé, lớn có cái hay của lớn. Thỉnh thoảng tới trường của con, tham dự các hoạt động cùng con, …ta mới thấy cuộc đời cơ bản là không nên bỏ phí những phút giây đó.

Bọn trẻ con nó có những cách nghĩ mà ta đã quên rằng hồi nhỏ ta cũng như vậy. Chúng tò mò, hỏi những câu ngớ ngẩn, ngạc nhiên vì những điều bình thường, hạnh phúc vì những thứ cỏn con. Nó đếch quan tâm tình hình chiến sự thế giới, cá chết biển miền trung,  đời cơ bản là vui.

Ta thì chẳng nghĩ được như thế. Càng lớn thì càng biết nhiều càng ít ngạc nhiên hơn. Hưởng thụ nhiều đâm ra để hạnh phúc cũng khó khăn hơn. Ta cũng không tò mò vì chỉ quan tâm tới những cái dính tới ta. Mà đôi khi ta lại quan tâm tới cái xa tít mù khơi chẳng liên quan mẹ gì tới ta.

oc con 2306

Khi chơi với con ta sống lại những phút giây thơ bé. Tôi vẫn cảm thấy GATO với những người làm nghề dạy học, đặc biệt là giáo viên tiểu học. Sống giữa một bầy trẻ  như vây không trẻ mãi mới lạ. Tiền chẳng mua được cái đó.

Dành thời gian cho con cái nhiều hơn, bạn sẽ không phải ân hận. Cả đời nó khai giảng được mấy lần?

 

4. Kiếm lấy một sở thích cá nhân và theo đuổi cho tới già

Cho dù gia đình hạnh phúc tới mấy, công việc có vui tới mấy thì cũng sẽ có lúc một mình ta phải đối diện với chính bản thân mình. Nếu ta chỉ hạnh phúc khi có người khác thì người khác sẽ luôn phải có bên cạnh ta mà đôi khi chưa chắc họ đã muốn.

Khi còn trẻ lúc nào cũng phải có vợ hoặc con bên cạnh. Không có thì phải rủ ông bạn đi nhậu. Khi ta về già lúc nào ta cũng muốn con cái quây quần chung quanh trong khi nó có cuộc sống của nó.

so thich ca nhan

Ví như tôi giờ thủ mấy cái sở thích cá nhân là bơi, chạy, chơi cờ và đọc sách. Tôi tính là mấy món này lúc nào cũng chơi được kể cả khi già khú đế. Tôi không đợi tới khi về hưu mới tìm sở thích vì lúc đó con người đã ì ra rồi, nếu chưa chạy bao giờ lúc đó mới tập chạy thì sức khỏe sẽ không cho phép. Tương tự nếu lúc đó mới tập bơi thì tập làm sao được.

Có thể lúc về già không đọc mấy cái sách đau đầu nữa mà chuyển sang đọc truyện cho nhẹ nhàng ví như 70 sắc thái chẳng hạn.

Mặt khác chúng ta cũng phải hiểu rằng bản chất con người là ích kỷ. Khi họ không được hưởng cái gì cho riêng mình họ sẽ bất mãn. Nếu như bạn có những phút giây dành cho riêng mình bên cạnh thời gian cho gia đình hay công việc thì bạn sẽ thấy công bằng hơn. Và vì vậy hạnh phúc hơn.

Một người hết lòng vì gia đình hay công việc mà không có sở thích cá nhân một lúc nào đó sẽ cảm thấy cuộc đời bất công, sinh ra bất mãn, không sớm thì muộn.

 

5. Chơi khi còn sức

Lúc trẻ có sức khỏe ham chơi thì không có tiền. Lúc già có tiền thì không có sức mà chơi. Đừng nghĩ rằng có sức thì cứ lo kiếm tiền cái đã, khi không kiếm được sẽ quay sang hưởng thụ. Lúc không kiếm được tiền thì cũng chẳng có sức mà tiêu tiền nữa đâu.

Tôi nghĩ rằng đời người có những quy luật mà mỗi thời điểm thích hợp cho một thứ nào đó nhưng không nên vì thế mà bỏ bê những thứ còn lại. Cha ông ta đã có câu “Trẻ không chơi già đổ đốn” là cũng có cái lý của nó.

Chúng ta không cần có quá nhiều tiền lúc chết đi. Quá nhiều tiền sẽ làm hư con ta. Chúng ta chỉ cần vừa đủ tiền vì vậy đừng bán thời gian lấy tiền mà sau đó để trong két một đống chẳng biết làm gì. Thời gian một đi không trở lại, còn tiền mất đi có thể kiếm lại.

Điều này không có nghĩa bạn phải tăng thời gian chơi lên thay vì làm nhiều hơn. Nó có nghĩa rằng bạn làm năng suất hơn và chơi năng suất hơn.

 

CUỘC ĐỜI NÀY CÒN NHIỀU THỨ KHÁC NGOÀI KIẾM TIỀN.

Comments

comments

6 COMMENTS

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here