Bàn về động lực (P1: Động lực nội tại)
Bàn về động lực (P2: Từ động lực 1.0 tới động lực 3.0)
Bàn về động lực (P3: Mặt trái của mục tiêu trong tạo động lực)
Bàn về động lực (P4: Đặt mục tiêu trong tạo động lực)
Sự nghiệp của mỗi người như một hành trình leo núi. Cố gắng, cố gắng leo tới đỉnh rồi lại bắt đầu cho đỉnh núi tiếp theo hoặc là cứ ngồi tại đỉnh đó. Động lực là lực thúc đẩy để ta leo núi. Động lực yếu thì leo chậm, động lực mạnh thì leo nhanh, không có động lực thì tụt xuống.
Động lực phải đủ mạnh để đẩy ta lên nhưng nó cũng phải đủ lâu để đưa tới đỉnh. Nếu động lực chỉ trong chốc lát thì lên nhanh được một đoạn rồi lại chậm dần rồi lại thụt lùi; tính ra có khi chẳng nhanh được hơn là bao so với những người khác.
Kết quả của động lực là gì? là sự tập trung cao độ vào một việc cụ thể nào đó. Kết quả của sự tập trung cuối cùng vẫn quy về năng suất lao động. Động lực mạnh giúp tăng năng suất lao động, khiến ta bình thường đọc quyển sách trong 1 tháng thì nay có thể đọc 4 quyển trong 1 tháng, nó giúp ta hoàn thành công việc nhanh hơn gấp nhiều lần so với trước đây.
Vì động lực là một lực đẩy nên năng suất cũng sẽ tăng đều. Càng ngày ta sẽ càng giải quyết vấn đề tốt hơn và nhanh hơn. Nhờ vậy mà ta có thêm thời gian để suy nghĩ xa hơn, làm những việc khác và nhờ vậy lại khiến năng suất càng tăng thêm. Nó là một vòng khép kín hồi quy.
Có động lực nhưng năng suất không cải thiện gì thì có thể chỉ khiến tinh thần thoải mái. Chỉ một thời gian khi năng suất không cải thiện có nghĩa là ta cứ giậm chân tại chỗ thì tinh thần cũng tự nhiên xuống mà thôi.
Năng suất lao động của người Việt cơ bản còn có nhiều dự địa để gia tăng. Đặc biệt là đối với nhóm lao động trí óc, nếu làm việc tập trung mỗi người cùng lắm chỉ mất 2 giờ mỗi ngày để hoàn thành toàn bộ công việc của một ngày. Hiện nay thời gian làm việc là 8 tiếng nhưng mỗi người cùng lắm tập trung 15 phút/ tiếng là cùng.
Nếu so với Indonesia thì năng suất lao động của Việt Nam = 1/10. Nên nhớ Indonesia là nước có dân số đứng thứ 4 thế giới và có số người theo đạo hồi lớn nhất thế giới cùng với đất nước được hình thành từ tập hợp các đảo. Thật đáng buồn điều đó có nghĩa 1 giờ làm việc của người indonesia nói chung bằng 10 giờ làm việc của người Việt Nam. Cũng có nghĩa là người indonesia có thể dành 9 giờ để chơi hoặc làm việc khác trong khi người Việt Nam vẫn đang chúi mũi vào “làm việc”.
Nếu so với Thái Lan thì là 1/20; còn so với nhật bản thì là 1/135. 135 người Việt Nam làm việc mới bằng một người Nhật làm việc. Thái Lan một đất nước được hình thành từ dân di cư từ Lào, ấy thế mà cũng gấp 20 lần dân mình.
Trên bảng trên tất nhiên là không thể có VN được vì con số của Việt Nam là 2.400 USD/người/năm ( của Trung quốc là 11.612; Nga: 38.638)
Chỉ số này tất nhiên là chỉ số trung bình. Điều này có nghĩa là có người rất thấp và có người rất cao. Chính nó tạo ra sự phân hóa giàu ngèo; là cơ hội cho những người có quyết tâm tiến lên.
Khi động lực mang lại năng suất nhưng năng suất chưa đủ để ta lên tới đỉnh núi thì việc tiếp tục gìn giữ động lực là quan trọng. Đừng để động lực nguội ngắt bởi những ý nghĩ như ” sao mình cố gắng thế mà vẫn chưa đi tới đâu?” ” Biết bao giờ mới thành đạt đây?” ” sao phải khổ vậy?”. Khi động lực mất đi thì ta chẳng sớm thì muộn cũng trôi xuống chân núi, để rồi lại mất thời gian đợi động lực tiếp theo và bắt đầu lại từ đầu.