Tối nay ngồi rảnh rỗi, mở nhật ký viết vài dòng tâm trạng để ngủ cho ngon. Đọc lại nhật ký mới thấy thời gian sao trôi nhanh thế. Mới ngày nào còn độc thân, rồi thì bị phải lấy vợ, rồi thì có một đứa, rồi thì có 2 đứa. Mới đây chuẩn bị nghỉ tết, rồi thì đã nghỉ tết, rồi thì đã đi làm, rồi thì lại sắp đến nghỉ 30/4.
Trong lần viết thứ n của mình, sẽ thể nào cũng có đoạn “Hôm nay thằng ốc đã lấy vợ, mình phản đối vì con đó đanh đá quá, thể nào cũng bắt nạt thằng Ốc. Nhưng thằng ốc nó bị con đó bỏ bùa hay sao đó, mình không cản được, đành chiều nó như ..vẫn thế vậy”
Lần viết thứ n + i : ” Hôm nay con Hến lên xe hoa về nhà chồng. Nó cứ khóc suốt, vợ chồng mình cũng khóc nhưng không phải vì thương nó mà vì thương thằng chồng nó. Thằng đấy trông hiền hiền thế thể nào cũng bị con Hến đày đọa. Vợ chồng mình tối hôm qua đã phải thống nhất quan điểm với con Hến là có gì thì gì thì nó cũng đừng hạ cẳng chân, thượng cẳng tay với chồng nó, nếu có ….thì cũng phải tìm chỗ cách âm tốt mà tiến hành, đừng làm xấu mặt bố mẹ.”
Lần thứ n + i + j: “Từ ngày con Hến đi lấy chồng, vợ chồng mình bắt đầu lập kế hoạch đi du lịch châu âu một phen. Số là sau 30 năm miệt mài cống hiến, vợ chồng mình cũng tích lũi được số tiền nho nhỏ đủ để đi đây đi đó. Đùng cái, hôm qua thằng Ốc gọi điện bảo là vợ nó sắp đẻ, nhờ bà nội sang trông. Chưa kịp đặt máy thì con Hến cũng gọi điện bảo Ông ngoại từ tháng sau sang trông cháu giúp vì bà giúp việc xin nghỉ. Khổ thế, thôi thì đợi mấy đứa cháu cứng cáp rồi đi vậy”
Lần thứ n + i + j + t : ” Cuối cùng thì mấy đứa cháu cũng đã vào lớp 1. Giờ là lúc nghĩ tới chuyện đi châu âu. Chẳng nhẽ đến lúc xuống lỗ mà chưa được tận mắt thấy các thánh đường tại Vatican? Mình bảo vợ mình mang số tiền dành dụm được ra đếm, vợ mình bảo là : chẳng còn bao nhiêu đâu ông ạ, tiết kiệm để dưỡng già thôi, đi châu âu bằng Google Earth cũng được. Mình thấy cũng hợp lý, thôi thì kiếm mấy ông bạn già làm vài ván cờ tướng vậy.”
Đọc thì có vẻ buồn cười nhưng đó là thực tế, có thể lời lẽ sẽ hơi khác đi một tí vì dù sao con Hến cũng không đến nối đanh đá như thế và thằng Ốc thuộc dạng đẹp trai thông minh sẽ kiếm được cô vợ tốt.
Thời gian trôi thật nhanh, cứ suốt ngày không lo cơm áo thì lo công việc không được trôi chảy, không lo cho đứa thứ nhất thì lo đến đứa thứ hai, không lo cho ông bà thì lo cho hòa bình thế giới. Nói chung là lúc nào cũng có cái để lo, để phải suy nghĩ. Rồi ngoảnh đi ngoảnh lại, đã thấy sắp tới cuối đầu 3, tuổi già xồng xộc đến.
Cách đây mấy tháng mình đọc cuốn ” An lạc từng bước chân” của ông Thích Nhất Hạnh thì phải. Quyển đó đọc công nhận hay, đọc xong mình thấy thời gian bỗng nhiên trôi chậm đi. Lúc đó trên đường đi, ngắm mây ngắm trăng, tận hưởng cuộc sống, được vài ngày thì đâu lại vào đó. Thế mới thấy quán tính con người kinh khủng đến thế nào, cho dù có đọc bao nhiêu sách, gặp bao nhiêu thầy thì cũng khó mà thay đổi được thói quen.
Đời một người sinh ra và mất đi như một chiếc lá trên cành. Nhiều bậc anh hùng thời xưa chỉ vì muốn lưu danh muôn thủa mà sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình. Sống giữa một thế giới ô nhiễm thông tin như ngày nay, muốn nối tiếng chỉ có cách quay vài cái clip sex mà tung lên mạng, ít nhất thì trong vài tháng cũng được triệu người biết tới. Thế giới 8 tỷ người chỉ có vài BinGate, Steven Job mà ai ai cũng biết tới, còn thì đa số là chẳng ai nhớ tới. Cũng phải giống như Nguyễn Du mà thốt lên câu ” Thế gian 100 năm nữa, có ai nhớ tới Dũng này không?”
ừm, viết ra đây không phải là mình sợ tuổi già hay sợ chết. Viết ra để thấy quý thời gian hơn, nhiều lúc làm ván cờ cũng mất nửa tiếng, xem bộ phim cũng mất 2 tiếng, xem một đoạn quảng cáo cũng mất vài phút. Ngày nay, quá nhiều thứ giết chết thời gian, nào là facebook, nào là zing game, nào là vnexpress, nào là Vietnamnet, nào là…..Những công cụ giết thời gian này thật nguy hiểm, cảm giác như ta đi ngủ vậy, nhắm mắt mở mắt đã thấy 8 tiếng trôi qua.
Các cụ hồi xưa sống có vẻ sống hết mình hơn chúng ta ngày nay. Cuộc sống của các cụ rất chậm rãi, phương tiện đi lại cũng chậm rãi, nhạc vàng nghe chậm và buồn. Thời nay thì khác, ta có máy bay, xe máy, có tiết tấu nhanh của hip hop, có internet. Hồi xưa, các cụ thấy thời gian trôi sao mà rằng chậm, thời nay ta thấy sao thời gian trôi nhanh thế, những người sống qua cả hai thời kỳ sẽ cảm nhận thấy rất rõ điều này.
Ngèo mà đơn giản như các cụ ngày xưa hay là no đủ hiện đại như chúng ta bây giờ. Hỏi nếu so sánh đời người thì ai sướng hơn?