Chiều nay xem tivi thấy trong TP Hồ
Chí Minh thành lập các tổ hướng dẫn các em thiếu nhi bình cho Vịnh Hạ Long là kỳ
quan thiên nhiên mới. Hàng ngày sau thời sự VTV lại quảng cáo hướng dẫn mọi
người bình cho Vịnh Hạ Long. Các em thiếu nhi nhất là TP HCM đã bao giờ tới Vịnh
Hạ Long đâu mà biết nó đẹp thế nào, 90% người cất công bình cho Vịnh Hạ Long lại
chưa bao giờ đến Hạ Long, thậm chí còn chưa bao giờ xem một cái ảnh nào về địa
danh này. Pó tay, may mà con mình bé chưa biết gì. Khổ thân các cháu bây giờ
được hướng dẫn chơi trò gian lận ngay từ bé. Nếu Trung quốc họ cũng làm như mình
thì chắc chẳng có danh thắng nào của Việt Nam được có mặt trong top
7.
Trên kênh Bibi cứ 10 phút lại hướng dẫn các cháu bấm điện
thoại trò chuyện với cô Thỏ Ngọc. Có gia đình cuối tháng nộp tiền điện thoại mới
biết con mình nói chuyện với cô thỏ ngọc hàng ngày. Khổ thân, 990 đồng/1phút
chưa bao gồm VAT chứ có ít gì.
VTV bảo ta chưa biết cách giải quyết tình trạng vi phạm giao
thông như thế nào. Cái gốc của vấn đề là người vi phạm có thể đút tiền để tiếp
tục vi phạm. Cứ nghiêm thì ai dám vi phạm. Cái này ai cũng biết nhưng chẳng giải
quyết được.
Lương công chức đủ mua mỗi ngày 4 mớ rau muống, không đủ
sống, thế mà họ vẫn sống khỏe. Không phải họ kiếm được khoản lậu mà họ đang ăn
bám vào vợ, vào chồng, vào cha mẹ họ. Muốn giải quyết chỉ cần tinh giảm cán bộ,
đừng có ôm đồm quản lý những việc không cần thiết, ai cũng biết nhưng mà cũng
chẳng giải quyết được.
90% lương người dân dùng cho việc ăn uống. Rau đắt, thịt
đắt, cá đắt nhưng Nông dân vẫn nghèo, vẫn con trâu đi trước cái cầy đi sau. Tại
sao nhỉ?
VTV kêu gọi đóng góp ủng hộ người nghèo. Người nghèo là
những người mà thu nhập của họ không đủ sống. Theo định nghĩa này thì mình là
người nghèo mà sao mình vẫn phải đóng góp ủng hộ một cách bắt buộc mà chẳng nhận
được phần quà nào cả. Tai sao thế?
Tại sao việc nhà nước thì chậm chạp, việc của doanh nghiệp
thì nhanh gọn ? Đơn giản vì mục đích muốn đạt khác nhau. Trong nhà nước thì làm
sao mà tiêu được tiền, mặc kệ hiệu quả đến đâu. Doanh nghiệp thì làm sao đạt
được hiệu quả với mức tiền thấp nhất. Chừng nào suy nghĩ không thay đổi, chừng
đó còn trì trệ.
Việc tòa án phúc thẩm Mỹ bác đơn kiện của những người bị
chất độc da cam ảnh hưng làm tôi rất đau lòng. Tôi cực lực phản đối, tôi hy vọng
cộng đồng quốc tế giải quyết giúp tôi làm cái việc này. Riêng tôi do sức yếu,
ngại va chạm tôi xin đi ngủ trước. Các anh cộng đồng quốc tế cố gắng giúp đỡ
tôi, có gì tôi cho mảnh đất ở cạnh hồ gươm mà xây trung tâm thương mại.