Ước gì không có facebook

1
5812

Luật An ninh mạng đã được Quốc hội biểu quyết tán thành vào tuần vừa qua. Nó được thông qua sau khi quốc hội biểu quyết tạm dừng bỏ phiếu cho luật về đặc khu. Chưa bao giờ có hai bộ luật nào bị phản đối tới mức mà dẫn tới biểu tình ở nhiều nơi như vậy. Người ta hù dọa về việc các công ty công nghệ lớn như google, facebook,… sẽ rời bỏ Việt Nam vì yêu cầu dữ liệu phải đặt tại Việt Nam.

Tất nhiên chẳng có ai bỏ Việt Nam đâu vì các công ty công nghệ lớn chẳng gặp khó khăn gì không làm được các yêu cầu trong đó, họ sẽ làm vì thị trường gần 100 triệu dân của Việt Nam quá hấp đẫn. Mà họ có bỏ đi thật thì càng tốt.

Năm 2003, lần đầu tiên tôi được sở hữu một cái điện thoại di động đó là Nokia hình như là 1100. Lúc đó hoạt động nhiều nhất trên cái điện thoại là nhắn tin; gọi điện thì rất nhanh gọn vì cước thoại lúc đó rất đắt. Lúc đó, tôi vẫn thấy người ta cầm cuốn sách đọc ở các sân bay, ngồi trò chuyện với nhau ở các quán cafe, các ông bố bà mẹ chơi với con, người nào ngồi một mình mà không đọc sách thì tư lự ngắm người qua lại. Ngày nay ta có gì? Người ta cắm mặt vào điện thoại ngay cả khi hẹn nhau ra quán cafe nói chuyện. Giờ họ ra quán cafe không phải để nói chuyện trực diện với nhau mà để cùng nhau lên mạng trò chuyện.

Ngày nay tôi thấy một gia đình đi với nhau thì ông bố bà mẹ cắm mặt vào điện thoại mặc cho trẻ con nài nỉ bỏ điện thoại xuống và chơi với chúng. Để đỡ bị quấy rối, các ông bố bà mẹ vứt cho mỗi đứa con một cái điện thoại. Giờ chúng ta có một gia đình mà mỗi người đều đang cắm mặt vào điện thoại cho dù có là ở bất cứ đâu, ở nhà hay đi du lịch.

Ngày nay, tôi rất hiếm thấy có người còn cầm cuốn sách đọc ở các bến chờ máy bay, tàu hỏa, xe khách, xe bus,… kể cả đó có là tây. Trước đây cứ 10 người nước ngoài ngồi đợi ở sân bay thì gần như chắc chắn có 5 người đang cầm một cuốn sách nào đó đọc. Khuôn mặt họ bình yên tư lự khi đọc sách; còn giờ đây tôi thấy họ cầm điện thoại với khuôn mặt bừng sáng bởi màn hình điện thoại, không một chút biểu cảm, phải nói là vô hồn. Đó là hình ảnh vô cùng xấu xí khi so sánh với khuôn mặt của một người đang cầm cuốn sách đọc.

Ngày nay, cứ có bất cứ khoảng thời gian trống nào kể cả đó có là đi wc, chờ trong thang máy, đi từ văn phòng ra chỗ gửi xe, khoảng thời gian trước lúc đi vào giấc ngủ,… ta lấp đầy bằng cái điện thoại. Trước đây chúng ta giống như một cái lọ thủy tinh đựng đầy đá hộc với các khoảng không gian trống trong đó rất nhiều. Ngày nay đá hộc vẫn còn nhưng những khoảng trống bị nhét đầy cát. Chẳng có ai ngồi tư lự bên cốc cafe và chiêm nghiệm về cuộc đời, chẳng có thời gian để nghĩ sâu sắc về một cái gì. Cảm xúc bị chi phối bởi những tin tức trên mạng, lúc sôi sục muốn xuống đường biểu tình, lúc thì khóc lã chã khi gặp hoàn cảnh khó khăn, lúc thì cười nức nở vì những đoạn clip vui, lúc thì sung sướng khi góp phần chà đạp một ai đó.

Giả sử không có facebook, hay một facebook phẩy nào đó con người sẽ ra sao? Tôi tin chẳng sao cả, người ta sẽ chăm tiếp xúc trực diện với nhau hơn, những cảm xúc sẽ thật hơn. Ta sẽ không tốn thời gian để đọc status của một ai đó, không tốn thời gian để tranh luật với nhau trên mạng. Ta sẽ có thời gian để cảm nhận sự kiện ở thực tại (cảnh đẹp, một buổi biểu diễn,…) thay vì chỉ chăm chăm chụp, quay phim để post lên facebook.

Và nếu được, tốt nhất nên không có cả smartphone hoặc smartphone cực đắt để rất ít người có thể sở hữu. Chúng ta sẽ có thời gian trống nhiều hơn là chúng ta tưởng. Chúng ta sẽ có thời gian trải nghiệm bên người yêu, bên gia đình, chơi với bọn trẻ con hoặc cho những trải nghiệm của bản thân.

Đó chỉ là điều ước, tất nhiên chúng ta sẽ vẫn sở hữu điện thoại thông minh, vẫn có facebook, youtube,…vì cả thế giới như vậy, Việt Nam không thể đi ngược lại được. Nhưng tôi thực sự ghét nó, ghét cái điện thoại thông minh cùng với ứng dụng facebook trên đó vì tôi có trải nghiệm của trước khi có nó. Tôi có thể so sánh giữa hai thời điểm có và không có; tôi tin rằng những người tuổi tôi trở lên hầu hết sẽ đồng quan điểm này. Họ vẫn có thể sử dụng nó nhưng họ ghét nó giống như một con nghiện ma túy mặc dù ghét ma túy nhưng không thể không có ma túy khi cơn nghiện lên.

Không thể phủ nhận những lợi ích mà điện thoại thông minh cùng mạng xã hội mang lại nhưng mặt trái của nó có lẽ còn nhiều hơn những gì chúng ta có thể tưởng. Có rất nhiều người đã nhận ra mặt trái này và họ đã lặng lẽ rời khỏi mạng xã hội nói riêng và ham muốn nhìn vào điện thoại nói chung. Họ đi vào vùng nước sâu yên lặng phía dưới để lại trên bề mặt là những người vẫn còn lệ thuộc vào cái điện thoại thông minh, lãng phí thời gian bên nó.

Hãy bắt đầu cai điện thoại bằng cách giới hạn thời gian nhìn vào nó mỗi ngày. Bạn sẽ thấy ngoài kia còn nhiều thứ thú vị hơn.

Comments

comments

1 COMMENT

LEAVE A REPLY

Please enter your comment!
Please enter your name here